Cứ đến mùa lễ Tạ ơn, mình lại nhớ đến bài thơ này:
Tạ ơn ai ?
"Mẹ ơi, đừng đánh con đau ,
Để con bắt ốc, hái rau Mẹ nhờ....."
Ngọn roi nào Mẹ đánh
Con quên đã tự khi nào.
Chỉ còn những giấc chiêm bao
Nửa đêm con khóc, ngọt ngào Mẹ ru
Tô canh mướp đầu mùa hoa trổ
Vàng tuổi thơ nắng đổ sau hè
Chích choè thôi hót nằm nghe
Ầu ơ võng nhịp, chén chè bắp non
Một đời tần tảo nuôi con,
Ống cao ống thấp, bống còn đụt trôi !
Chén cơm Mẹ chưa từng con thổi
Huống chi là bắt ốc hái rau
Cuối mùa trái bắp khô râu,
Búi ai tóc bạc trổ màu nhớ thương
Cây roi không đánh mà đau
Ca dao ai hát, mà lau hạt buồn ?
Nồi cơm thơm phức nàng Hương,
Nhớ tô canh mướp mờ sương dụi hòai
Hôm nay, ngày lễ Tạ ơn
rưng rưng xứ lạ
chạnh lòng
... tạ ai ?
PN
No comments:
Post a Comment
Comments: