Monday, November 06, 2017

Phiếm: Đi về đâu hỡi em ?

Nhìn kỹ lại thì thấy người Việt ta rất thích "chém gió" chuyện chính trị thời sự. Người Tây phương chỉ một số giới quan tâm đến chuyện chính trị hoặc thời sự thế giới thôi. Còn đa phần giới lao động và trung lưu thì chỉ quan tâm đến những vấn đề liên quan trực tiếp tới đời sống hàng ngày của họ. Chuyện việc làm, con cái, học hành, đánh banh đá bóng, vacation, ăn uống, ca nhạc, bạn bè, hàng xóm, vườn tược, chó mèo .... Bấy nhiêu là đủ để đầu tắt mặt tối rồi, lo chuyện "đại sự" sao nổi ?

Dân ta thì khác, rãnh chút nào xào chút đó. Cafe, quán nhậu, ăn tối, ăn sáng, đám cưới, đám tang, lúc nào có cơ hội là chém ngay. Từ đông sang tây, từ cổ đến kim. Thượng lưu, trung lưu, giàu nghèo gì cũng chẳng ngại ngùng, phân biệt. Biết thì bàn tin có cơ sở nguồn gốc, không biết thì bàn tin đồn, không biết nữa thì bàn tin vịt, nhưng lúc nào cũng "thời sự" và nóng bỏng. Bởi vậy cho nên dẫu đi Mỹ đi Tây, lên bờ xuống ruộng, vùng sâu vùng xa, mặt tiền hay trong hẽm, thì cuộc sống dân ta vẫn không lo ngại bị lạc hậu về chuyện thời sự. Âu cũng là văn hoá dân tộc !
Nhiều khi mình cũng thắc mắc, không biết có phải ngày xưa tổ tiên ly dị sớm quá, anh em chia cắt, đứa xuống biển đứa lên nguồn, nên nhớ nhau quan tâm nhau, mà nảy sinh ra văn hoá này :-) ?

Mấy hôm nay ông T/T Trump đi châu Á, bà con bàn luận sôi nổi, đoán già đoán non. Báo đài tiếng Việt, hải ngoại hay trong nước gì cũng thế, thánh bàn. Những chuyện Nga, Tàu ngày xưa lại được tha hồ đem ra để "ôn cố tri tân". Chuyện xưa chuyện nay, đủ thứ. Từ chuyện ông Tập hơn ông Mao sẽ làm trùm trái đất, cho đến chuyện Mỹ sợ tên lửa của chú Ủn. Từ chuyện VN sẽ làm trùm thế giới về cung cấp tôm, cho đến VN với Nga cọng tác bền vững hàng chục tỉ USD. Từ chuyện Mỹ sợ Tàu cho đến Tàu sợ tàu ngầm của VN trên biển Đông ..vv. Nhìn chung mơ ước cũng nhiều rồi không biết sẽ đi về đâu !
Tự nhiên làm mình nhớ lại ông chủ quán cafe gần nhà trên Tân Bình. Ông ấy ngoài Bắc đi bộ đội vào Nam, làm cán bộ đường lối (lái xe), được cấp cho miếng đất, sau thành mặt tiền, về hưu mở quán cafe cơm tấm, thành đại gia, ngày ngày kè kè cái điếu cày, bàn chuyện thế sự. Nhớ câu bất hủ của ông là : "Tôi ghét đám Liên Xô lắm, đồ đem con bỏ chợ, rủ rê ta vào cọng sản, rồi lại bỏ ta mà đi theo tư bản. Đồ đểu !" .
Y choang hồi mình còn ở bên London (Luân đôn), mỗi lần trà dư tửu hậu, cũng thế. Khi nào câu chuyện la cà qua đoạn ông Các Mác, là bà con lại bàn luận nhiệt tình. Karl Marx vốn không được hoan nghênh lắm ở Anh. Lúc mất ở London, chỉ có lèo tèo vài người (tính cả gia đình) đưa tiễn ra nghĩa địa. Rất ít người bàn luận và quan tâm đến chủ thuyết của ông, họ cho rằng đó chỉ là lý thuyết suông. Họ không tin ông, nhưng lại thích phiếm về chuyện đời riêng của ông ấy. Nhắc nhiều về câu chuyện của ông và cô giúp việc Helen Demuth. Nào là không trả lương nhưng lại có con riêng với cô ta. Nào là từ chối trách nhiệm làm cha vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị, nào là nghiện rượu ......vv. Những câu chuyện này thì chả có gì mới mẻ, nhưng lâu lâu lại cứ lôi ra mà nhắc, như dân VN nhắc chuyện Liên Xô, Trung quốc "vĩ đại" vậy. Mỗi lúc như thế mình lại nghĩ đến cái tựa bài hát "đi về đâu hỡi em ?" :-) .

Thôi thì cái gì đến sẽ đến. Nghe được cũng là duyên, mà tin được cũng là duyên. Mình thì nghĩ mỗi ngày nên học thêm cái mới. Lâu nay không có cái dại nào giống cái dại nào. Chuyện xưa cứ cho qua được thì cho qua. Chém gió gì thì chém, mơ thì cứ mơ , ăn thua là đừng có nhắm mắt nhắm mũi, lầm lũi đi theo những lối mòn không có ngõ ra. Vừa tốn thời gian cho đời mình, mà cho cả đời sau !

Một mẫu chuyện về Karl Marx ở London

No comments:

Post a Comment

Comments: